Thứ Hai, 4 tháng 3, 2024

Gửi một chút thương nhớ vào nắng!

 Gửi một chút thương nhớ vào nắng! Hôm nay tôi đi ngang công viên Gia Định chợt những kỷ niệm ù về, bởi lẽ những ngày tháng thanh xuân tôi và anh ấy cũng từng đi ngang đây, cùng nhau ăn sương sáo hạt é , món đặc trưng thời ấy.  Vẫn cái nắng nóng của Sài Gòn, nhưng giờ còn mình tôi trải nghiệm nó, bản thân không thể buông bỏ những hoài niệm, chỉ là một chút nhớ thương, vì những nhớ thương ấy, tiếp động lực cho tâm hồn tôi vui sống, dù thực tế có trải qua bao nhiêu khó khăn, nghịch cảnh.

Đời đối với tôi quá chi là phụ bạc, những gì tôi cố gắng cho những người xung quanh mình, chỉ nhận lại những đối đãi dành cho " NGƯỜI NGOÀI" thực sự đôi lúc đau lòng rất nhiều, vì người nhà mà chỉ coi mình như người ngoài. Những lúc như vậy, tôi lại thường hay lang thang mơ mộng tâm hồn mình về quãng thời gian thanh xuân, có lẽ thời gian đáng sống của tôi, bản thân tôi không chân quý.

Nhưng tôi không bao giờ hối hận, vì yêu một người là mong người đó sống hạnh phúc, chứ không ai muốn mang người đó chịu khổ cùng mình. cũng như số mệnh của "Vọng Nguyệt Chi Miêu" cứ cố gắng thêm 1 chút, chịu thiệt thêm một chút nỗ lực thêm 1 chút.. rồi hy vọng tương lai cho mình được bình yên một chút. 

Dù trong cuộc sống có vất vả thế nào, tổn thương thế nào đi, dù có nhiều ng khuyên mình từ bỏ gia đình, nhưng mình nghĩ số phận mình là phải gánh vác , phải vất vả nên mình chưa từng nghĩ từ bỏ, một phần vì mình không có nơi gọi là " NHÀ ĐỀ VỀ" không chốn nương thân sau bão giông cuộc đời, người ta có gia đình để quay về sau giông bão, còn bản thân mình giông bão chính trong gia đình mình, thì thoát đi đâu được? tin vào ai? nên đi đâu? nhiều lúc muốn từ bỏ nhưng lại không có nơi dung thân , chỉ có thể đi tiếp, và cố gắng làm mình mạnh mẽ thêm. 


Uhm, giờ bản thân mình cũng nhiều chai sạn, thành ra cũng không có việc gì làm mình gục gã, những lúc như này tôi lại thèm 1 ly bia,  thèm có người chân tình để giãi bày, nhưng từ ngày ấy tôi chưa bao giờ uống, cũng ko dám cho bản thân mình tê liệt, vì tôi sợ khi đấy bản thân mình lại gục gã, nói hết những tâm sự trong lòng, sợ người ta biết được những yếu đuối, những chuyện buồn của bản thân mình. Tôi sợ bản thân mình ko kìm nén được những cảm xúc thật của chính mình, dù trải qua bao nhiêu năm, tôi thực sự rất nhớ anh, nhớ cảm giác ở bên anh, đôi lúc muốn được gặp anh nói rằng " em thực sự rất nhớ anh" 

Tình đầu trong sáng và đẹp nhưng khó thành nên nó mãi là một nỗi đau. Vì đó là tuổi trẻ! Thanh xuân không phải thứ để dành, lưu luyến mãi không dứt. Hạnh phúc có thể mất đi vĩnh viễn vì kỉ niệm của một thời đã qua.

Có thể thấu hiểu và sẻ chia đâu dễ dàng, nhân duyên và định mệnh đều được sắp đặt sẵn. Tại sao chỉ có thể gọi tên là mối tình đầu.

Tags:

0 Responses to “ Gửi một chút thương nhớ vào nắng!”

Đăng nhận xét

Cafe nguồn cảm hứng của cuộc sống

Hồi còn độc thân tôi hay lang thang vào những quán cafe quen thuộc gần nơi tôi ở trọ, và có sự cảm nhận riêng mỗi khi nhâm nhi ly cafe một mình, đó là điều tôi cảm thấy thích thú nhất mỗi khi nhìn cuộc đời. Có một chút đam mê cafe như hơi thở cuộc sống. Cuộc sống cũng như ly cafe, nếu nguyên chất sẽ đắng, mỗi người cho thêm 1 chút vị khác nhau để cs thêm muôn màu, để ly cafe thêm nhiều vị....

Distributed By Free Blogger Templates | Designed by SpicyTricks